roosam.com – Nếu chỉ có một lựa chọn, tôi sẽ vẫn luôn lựa chọn anh, chàng trai của Mây. Tôi yêu ánh mắt ấy yên bình ấy, yêu nụ cười hiền trong veo mỗi khi nghe nói kể chuyện, yêu vòng tay ấm áp của anh trong những chiều mưa. Tôi yêu hết những hạnh phúc đong đầy trong anh.
Đang xem: đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy tiki
Một ngày chớm đông, trời se se lạnh. Co mình lại trong chiếc áo gió mỏng tang, Hạ An đạp nhanh chiếc xe đạp màu nâu sương gió của mình đến Mây – quán cafe quen thuộc của cô. Chạy thẳng lên lầu 2 tặng cho anh Khang một nụ cười tươi kèm theo câu nói:“Cho em như mọi ngày nhé.”Anh chàng phục vụ dễ thương cũng nở một nụ cười thay cho câu trả lời.Sỡ dĩ như thế bởi vì ở đây mọi thứ đã quá quen thuộc với cô rồi.Nép mình nơi ô cửa kính nho nhỏ, phóng tầm nhìn đến bãi bồi bên kia sông, nơi những bông hoa dại tím ngắt đua nhau mọc tràn lan về tận phía chân trời xa tít tắp, nơi những cánh chim chiều chao nghiêng, hoang hoải thành bầy. Hạ An bỗng thấy lòng mình chùng xuống.Mây không giống các quán cafe khác, nó không được đặt tại các con phố đông đúc người qua lại. Mây ẩn mình gần bãi bồi của một con sông, và hầu như khách đến nơi này đều là khách quen, đều yêu thích và gắn bó với cái không gian yên tĩnh, cái thanh bình do cỏ cây đem lại.Chiếc bàn quen thuộc của Hạ An nằm ở góc trong cùng, rất yên tĩnh, có những ô cửa sổ màu sắc để cô có thể phóng tầm mắt ra quan sát cảnh vật xung quanh hay đơn giản là để ngồi đọc sách, nhâm nhi một tách cappucino ngọt ngào, đắm mình trong các điệu nhạc du dương mà chả sợ bị ai làm phiền.Không phải bỗng dưng mà Hạ An biết tới nơi này, tất thảy mọi sự việc diễn ra đều có nguyên do của nó, và nguyên do của cái sự việc này là vì Mây gắn với vô vàn kỷ niệm của cô, về mối tình đầu vụng dại, về những phút bỡ ngỡ, những hạnh phúc, niềm vui và cả nỗi buồn của mối tình ấy.
Quay ngược lại bốn năm trở về trước.Vào một ngày mùa thu có ánh nắng vàng vọt nhạt nhòa, Hạ An bước những bước chân vô lực trên con đường, những mệt mỏi trong cuộc sống, những cãi vã của gia đình khiến cô gần như gục ngã.Đang theo đuổi những dòng suy nghĩ của mình, Hạ An đâu có để ý đến mọi thứ xung quanh. Bỗng..- Kétttttttttttttttttttttt – Một tiếng phanh xe vang lên chói tai, Hạ An quay người lại, từ từ nhắm mắt. Phải rồi, có lẽ đây chính là sự giải thoát.1s, 2s, 3s… Huỵch! Có âm thanh của con người ngã xuống – là cô! Nhưng chuyện gì đã xảy ra thế này? Đáng lẽ ra, cô phải nằm dưới gầm xe và khắp người nhầy nhụa máu, nhưng bây giờ thì sao? Cô đang nằm trên người một cậu nhóc. Hoá ra vào giây thứ 4 khi mà cái chết cận kề, một bài tay đã kéo cô trở lại.– Này! Cậu còn định nằm trên người tôi bao lâu nữa đây. – Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng hồi tưởng của cô.- Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ? Hạ An bật dậy nhanh như một cái máy.– Bị nửa tạ thịt đè lên người lâu như vậy, cậu nghĩ là có sao không?– Tôi không cố ý mà, với lại tôi đâu có bắt cậu cứu tôi. – Khuôn mặt bầu bĩnh khẽ cúi xuống, giọng nói khàn đi.Nhận ra sự khác thường của người đối diện, cậu ấy bối rối. Vừa rồi cũng chỉ là muốn trêu đùa một chút thôi.– Cậu sao vậy? Tôi có làm gì cậu đâu mà cậu trưng ra bộ mặt bi ai như vậy?– Cảm ơn, vì cậu cứu tôi. Nhưng có lẽ không có sự xuất hiện của cậu, tôi sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống này.– Ê ê! Hóa ra muốn chết hả, lần sau chọn cách chết khác đi nhé, cách này khi chết máu me bê bết, toàn thân biến dạng, xấu xí lắm đó. Hê hê.– Tôi không đùa với cậu nhé! Tôi đang rất nghiêm túc.– Ừ, thì không đùa nữa. Nhưng tại sao cậu lại có ý nghĩ như vậy?– Cuộc sống của tôi, có quá nhiều điều tồi tệ, trong một hai câu nói có thể nói hết được sao?– Ừm, vậy tôi sẽ đưa cậu đến một nơi, để cho cậu trấn tĩnh lại rồi cậu có thể kể cho tôi nghe mọi thứ. Biết đâu, tôi có thể giúp được gì đó cho cậu.Hạ An ngước đôi mắt giăng đầy những vệt nước mắt nhòe long lanh chực trào của mình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu bạn đối diện, một cảm giác ấm áp, an toàn ùa về. Cô có cảm giác tin tưởng. Và hơn thế nữa cô muốn kể cho cậu bạn tất cả mọi thứ về mình, cảm giác cần được chia sẻ và muốn được chia sẻ.Có lẽ là vậy, cô không dám chắc nữa, nhưng dù sao cô cũng không muốn ở lại nơi này nữa.Cô gật nhẹ đầu.Dường như chỉ đợi có vậy, cậu bạn thở phào và cười toe toét.– Vậy đi thôi nào!Cậu nắm tay Hạ An chạy thật nhanh ra khỏi con đường ảm đạm đó, tiến thẳng tới Mây.Kéo Hạ An vào bàn trong cùng, gần cửa sổ, chỉ cho cô những vạt hoa tím biếc trải dài, gọi một ly cappuccino ngọt ngào. Cậu bạn yên lặng dành tặng cho cô một khoảng trời riêng.Ngồi yên lặng hàng giờ tâm trạng Hạ An cũng tốt lên rất nhiều, quả thật nơi này khiến cho con người ta có cảm giác thân quen, yên bình tới lạ.Tại đây, Hạ An đã kể cho cậu bạn đáng yêu nghe về cuộc sống của mình, về một tuổi thơ không trọn vẹn, một mái nhà không hạnh phúc và cra những lần cãi cọ thường xuyên của ba mẹ cô. Một mớ hỗn độn lại quay về trong cô khiến cô sợ hãi.Ánh mắt cậu đồng cảm với những nỗi buồn ấy. Sự im lặng đến nhẹ nhàng ấy khiến Hạ An bình tâm lại. Sau những phút dại khờ nông nổi, cô lại quen được một người bạn mới. Nam Dương, hơn cô một tuổi.
Họ quen nhau như vậy đấy!Thật tình cờ, Nam Dương và cô lại học chung một trường Đại học. Hằng ngày anh đến đón cô và cả hai cùng đi tới giảng đường. Giờ đây, Hạ An không còn phải một mình chịu đựng những nỗi buồn nữa, họ thường chia sẻ với nhau những mệt mỏi, vui buồn trong cuộc sống. Như những người bạn thân thiết từ lâu, hai người nhanh chóng nhận ra những sở thích khá tương đồng, thích ăn kem vào mùa đông, thích đạp xe đạp lòng vòng dưới mưa, và cùng thích ngồi yên lặng hàng giờ tại Mây.Tình cảm cứ thế lớn dần lên, hình bóng của anh trong trái tim cô cũng ngày một khắc sâu hơn, đối với cô, anh không còn là một người bạn đơn thuần nữa. Anh chính là niềm tin, là động lực, là niềm vui và quan trọng hơn khi anh dần đi sâu vào cuộc sống của cô.Anh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu nhìn vào đôi mắt trong veo đầy mỏi mệt, anh đã muốn bảo vệ và che trở cho cô cả cuộc đời này.Như thường lệ, vào một chiều mưa phùn nhẹ nhẹ, anh dắt cô đi dạo dưới mưa. Hai người cứ đi lặng lẽ như vậy rồi bất ngờ, anh vòng tay ra sau cổ, đeo cho cô chiếc dây chuyền có mặt là hình cỏ bốn lá, anh nói nhẹ vào tai cô: “Làm người yêu anh nhé! Anh muốn bảo vệ và che trở cho em”.
Xem thêm: Lẩu Gà Hấp Hèm Nổi Tiếng Ở Sài Gòn, Gà Hấp Hèm 34 Hóc Môn
Cô bất ngờ, bối rối. Một dòng nước mắt lăn nhẹ, hạnh phúc vỡ òa. Giây phút này cô thực sự đã mong đợi từ rất lâu rồi, cô muốn được bên anh, cô muốn được anh che trở, yêu thương, cô muốn được cùng anh đi đến bến bờ hạnh phúc.Qủa thực là như vậy, cô thầm cảm ơn ông trời đã đem anh đến bên cô. Từ ngày yêu anh, cô hiểu được cái cảm giác hạnh phúc, cảm giác khi yêu và được yêu – thứ mà từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng cảm nhận được.Anh và cô vẫn luôn giữ thói quen cũ, đến với Mây vào tất cả các ngày cuối tuần, cùng nhau đi khám phá những mảnh đất mới, đi xem phim hạnh phúc của họ thật đáng ngưỡng mộ!Thế nhưng, không có hạnh phúc nào là trọn vẹn. Tình yêu ngọt ngào ấy cũng chóng tàn lụi theo những sóng gió của cuộc sống. Và sự lựa chọn luôn chỉ có một mà thôi.Những ngày tháng ấy thật sự khiến cô hạnh phúc biết bao. Cảm giác được nắm tay anh đi trên những con đường, được ngồi cạnh anh trong những chiều bình yên. Cô yêu những giây phút ấy.Anh nhận được học bổng đi du học Mỹ. Phía trước ấy là tương lai tươi sáng, là niềm đam mê và cả sự cố gắng của anh. Cô, ích kỉ giữ anh ở lại bên mình? Hay để anh đi cùng với hoài bão ấy? Nếu anh đi, cô sẽ mất anh mãi mãi. Khoảng cách địa lý xa xôi, những nỗi nhỡ, những niềm thương, cô tự tin có thể vượt qua. Nhưng còn dự định định cư tại Mỹ của anh, cô không thể nào thực hiện được. Cô chưa đủ can đẩm để rời xa nơi này, chưa đủ trưởng thành để lựa chọn cho mình một con đường mới.Một tháng trước ngày nhập học, cô hẹn gặp anh tại Mây. Nhấp ngụm capuchino quen thuộc nhưng sao chợt thấy đắng chat trong cổ họng. Cô nói khó khăn nhưng dứt khoát.– Anh à! Chúng ta dừng lại thôi.– Nếu chỉ là vì lý do đi du học thì em đừng có nhắc nữa nhé! Anh quyết định rồi, anh sẽ không đi đâu cả, du học không quan trọng bằng em!– Không phải, em nghĩ kỹ rồi, chúng ta không hợp nhau đâu, cố gắng nữa cũng không có kết quả gì.Cô cố gắng để nói ra những lời thật lạnh lùng, thật kiên quyết, thật mạnh mẽ để ngăn mình bật khóc.– Em nói dối, em yêu anh, anh cũng yêu em, có hợp hay không thời gian vừa qua đã đủ để chứng minh rồi!– Em không muốn nói nhiều nữa, em quyết định rồi, kể cả anh có đi du học hay không thì chúng ta cũng không thể tiếp tục. Vậy nhé. Chào anh!– Tại sao em lại bắt ép anh phải rời xa em như vậy?Nam Dương hét lên đau đớn.Hạ An đứng dậy xoay người bước thật nhanh ra khỏi Mây hòa mình vào màn mưa buốt giá. Mắt cô nhòe đi, không rõ là do mưa, do nước mắt hay vì trái tim cô đang lặng dần.Anh và cô chính thức xa nhau.Hai năm kể từ ngày anh đi, chưa khi nào cô thôi nhớ về những kỷ niệm của hai người. Tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ, anh sẽ sớm quên cô thôi, rồi anh sẽ thành công, hạnh phúc, vậy là cô cũng vui rồi.
“Hãy nói giấc mơ đêm qua không phải anh.Khúc nhạc trên radio thôi êm đềmNgười giấu mắt môi cô đơn trong màn mưa.Hay nhờ cơn mưa chở che nụ cười ấy?Mưa có nhớ anh như em? Và nhớ đến khi ngây dại?Vì bao kí ức của đôi ta càng làm đau nhói em đêm từng đêm..Bản tình ca sẽ mang tên anh và sống trong tâm hồn em..Cứ yêu và yêu thế thôi.”Bản nhạc quen thuộc vang lên, Hạ An choàng tỉnh giấc, cô chạy ra khỏi giường, mắt không ngừng nhìn ngó xung quanh – trống trải, bơ vơ. Chỉ có mình cô đứng lặng tại đó. Đêm qua, cô lại mơ thấy anh. Cô nhớ anh vô cùng!Hiện tại!Chìm sâu trong tiềm thức, Hạ An khẽ khép đôi mi lại, đến tận bây giờ cô vẫn không thể quên được anh, không bao giờ có thể quên. Có những nỗi nhớ khôn nguôi đầy trong trái tim, có những giọt nước mắt len lỏi dần vào theo nỗi nhớ. Thế nhưng chưa bao giờ Hạ An hối hận vì quyết định đó. Yêu anh, cô cũng muốn anh được hạnh phúc, được sống với đam mê và ước mơ của mình.Rời mắt khỏi vườn hoa bên ngoài cửa sổ, cô đứng dậy. Đã quá dài cho những dòng kí ức ấy rồi. Mỉm cười lên thôi.Bất chợt có một dáng người giống anh ở phía bàn đối diện. Và đang nhìn cô. Lướt qua, chắc do cô nhớ anh quá. Hình ảnh anh trong cô quá nhiều, quá quen thuộc nên đôi mắt cô luôn nhìn ra những người giống anh thôi mà.Vẫn đi qua kiên định và nhẹ nhàng. Nhưng, nụ cười ấy, quen thuộc đến lạ. Ánh mắt ấy, đã bao đêm cô nhưng nhớ. Dáng hình ấy, đã bao đêm theo cô vào giấc ngủ muộn. Hạ An sững sờ. Là anh.Không phải là mơ, không phải là ảo giác. Cô đang ở Mây. Và anh, đang ở ngay đây, nơi quen thuộc này chứ không phải là nước Mỹ xa xôi lạnh lẽo.– Biểu cảm gì thế này! Tại sao nhìn thấy anh mà em không tỏ ra vui mừng một chút nào vậy? Thế mà anh trong 2 năm qua đã nhớ em đến phát điên lên được!Cô bật khóc nức nở trong vòng tay anh.– Là anh. Không phải em đang mơ. Cũng không phải là ảo giác.Câu hỏi của cô bị chặn lại bởi nụ hôn ngọt ngào, vòng tay ôm cô siết chặt như để thỏa nỗi nhớ thương.– Đừng nói gì cả, bé yêu! Anh về rồi. Từ bây giờ, anh ở đây, sẽ mãi ở bên cạnh em!Đủ nắng, hoa sẽ nở.
Xem thêm: Điểm Chuẩn Trường Sĩ Quan Kỹ Thuật Quân Sự Hệ Quân Sự, Điểm Chuẩn Trường Sĩ Quan Kĩ Thuật Quân Sự
Đủ gió, chong chóng sẽ quay.Đủ yêu thương, hạnh phúc sẽ đong đầy!© Kim Ngọc Anh – roosam.com
Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của roosam.com bằng cách gửi bài viết về địa chỉ emailroosam.com