Rốt cuộc khi đã đọc xong Sở Kiều truyện, hình ảnh từng nhân vật, từng khung cảnh, từng câu nói đều không ngừng xuất hiện, quanh đi quẩn lại trong tâm trí tôi, không cầm lòng được, đành viết một chút gì đó để giải tỏa vậy.
Đang xem: Lý sách sở kiều truyện
Sở Kiều truyện kể lại câu chuyện nàng Sở Kiều xuyên không về thời phong kiến, từ một đặc công ưu tú trong sở tình báo trở thành một cô bé nô lệ nhỏ tuổi, tay không tấc sắt, phải tự mình đối chọi và sinh tồn trong chiếc lồng giam khổng lồ của một triều đại phong kiến đầy máu tanh nhơ nhớp. Ẩn sau vỏ bọc xa hoa, tráng lệ, lộng lẫy nơi hoàng cung là những dã tâm, mưu mô, toan tính, là vũng bùn đục ngầu đủ để nhuốm máu lương tâm, biến tín ngưỡng ban đầu trở thành sát nghiệp nặng nề.
Nói về những người đã từng đi qua cuộc đời Sở Kiều, không thể không nhắc đến Yến Tuân, chàng thế tử tài thao vũ lược của Bắc Yến. Sở Kiều đã cùng chàng đi qua 8 năm tuổi trẻ với bao nhẫn nhục, cay đắng nơi hoàng cung ngục tù, cùng chàng âm thầm, ẩn nhẫn lập kế hoạch để một ngày có thể phá kén chui ra, trở về bình nguyên bao la gió lộng của Bắc Yến.
Nói về Yến Tuân, sau khi đã đọc kết cục cuối cùng của hắn, phần nhiều trong tôi dành cho Yến Tuân là sự thương cảm. Oán hận trong Yến Tuân quá lớn, những hận thù tích tụ trong quá khứ ngày càng chồng chất, không ngừng gặm nhấm hắn, cơ đồ bá nghiệp gánh trên vai không cho phép hắn thất bại hay để lộ ra dù chỉ một chút sự mềm yếu, bi thương, hối hận, day dứt.
Hắn chứng kiến Yến thị bị tàn sát, mẫu thân tự vẫn ngay trước mắt, trên đài Cửu U ngày ấy chỉ còn bóng dáng một thiếu niên cả người nhuốm đầy máu tanh, đôi mắt ngập trong đau thương, bất lực và thống khổ. Thiếu niên vui cười, hào hứng kể với Sở Kiều về một Bắc Yến thanh nơi ai cũng được ăn no mặc ấm, có thể thong thả ngắm nhìn từng đàn gia súc trên đồng cỏ xanh mướt, đi săn ngựa hoang trên bình nguyên Hỏa Lôi rộng lớn, ngắm tuyết trắng phủ đầy núi Hồi Sơn có lẽ đã chết vào khoảnh khắc tất cả người thân của hắn rời bỏ thế giới này. Từ khoảnh khắc ấy cho đến mãi mãi về sau, hắn là một Yến Tuân tàn nhẫn, lạnh lùng, dụng binh mưu mô, không từ thủ đoạn và quỷ kế.
Yến Tuân có yêu Sở Kiều không? Sau tất cả những điều tàn nhẫn mà hắn làm, tôi tin rằng Sở Kiều vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt trong tim hắn. Nếu không yêu nàng, sao hắn lại bất chấp tất cả mà dẫn Hắc ưng quân hành quân thần tốc đến cứu Sở Kiều. Ngày ấy, hắn dẫn thiên quân vạn mã vượt núi băng rừng đến cứu nàng.
Ngày ấy, hắn đã nói với thuộc hạ của mình rằng, nếu như không có nàng thì hắn còn cần Bắc Yến để làm gì. Có nàng thì hắn chính là lãnh đạo của Đại Đồng Hành, lo lắng cho cuộc sống của muôn dân trong thiên hạ, không có nàng, hắn chính là ma quỷ.
Tiếc rằng ngày ấy đã mãi rời xa hắn, rời xa Sở Kiều, rời xa 8 năm gắn bó và đồng hành của hai người. Yến Tuân yêu Sở Kiều nhưng nàng không phải là ưu tiên của hắn, giữa giang sơn và mỹ nhân, hắn đã không chọn nàng. Sở Kiều đã không nhận ra thiếu niên tươi sáng ngày ấy chỉ còn là một ảo ảnh mơ hồ trong ký ức, để rồi khi khoảng cách giữa hai người trở nên quá lớn, không cách gì có thể vãn hồi hay níu kéo thì mọi thứ đã muộn rồi. Yến Tuân “vì một người mà từ bỏ một tòa thành, lại vì một tòa thành mà đánh mất một người”.
Nếu như giữa Sở Kiều và Yến Tuân là day dứt, hối hận, muộn màng, thì câu chuyện của Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt lại như dòng nước ấm áp, bình lặng, ngọt ngào. Tôi rất thích một Gia Cát Nguyệt tính tình cổ quái nhưng lại không ngừng hướng ánh nhìn về Sở Kiều, vươn tay giúp đỡ khi nàng rơi vào hiểm cảnh mà không màng đến những ân oán, khúc mắc giữa hai người. Lại càng thích một Gia Cát Nguyệt bình ổn, chín chắn, giang rộng vòng tay che chở, bảo vệ Sở Kiều khỏi những mưa gió ngoài kia mà vẫn cho nàng tự do sải cánh, nâng đôi cánh của nàng trên đôi vai của mình.
Có lẽ nhân sinh vốn luôn là một điều kỳ diệu, người mà nàng từng đồng cam cộng khổ lại không thể ở bên nàng, người nàng tưởng như kẻ thù không đội trời chung, sau khi mọi hiểu lầm được hóa giải, những ân oán, hận thù trong quá khứ phai nhạt, lại có thể hiểu nàng đến thế, có thể cho nàng một mái nhà, dành tình yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho nàng trong suốt phần đời còn lại của mình.
Khoảnh khắc Gia Cát Nguyệt viết lên tay Sở Kiều hai chữ “phải sống” rồi dùng sức đẩy nàng lên mặt nước, còn bản thân hắn từ từ chìm xuống hồ băng lạnh lẽo là một trong những phân đoạn khiến tim tôi như bị xuyên thủng. Phải yêu sâu đậm đến mức nào, mới có thể nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn dịu dàng rồi từ từ rơi xuống hồ băng lạnh giá ấy.
Mặc dù đoạn kết sau này của hai người rất hạnh phúc, rất viên mãn, nhưng phân đoạn ở hồ băng luôn khiến tôi ám ảnh. Không cần đao to búa lớn mới là chứng minh tình yêu, mà là giữa khoảnh khắc sinh tử, hắn tình nguyện trao cho nàng cơ hội sống sót duy nhất. Sau tất cả, Gia Cát Nguyệt có được tình yêu của Sở Kiều thật sự xứng đáng.
Một nhân vật nam nữa tôi vô cùng yêu thích chính là Lý Sách, vị thái tử đào hoa của Biện Đường. Mỗi khi nhớ đến Lý Sách, nước mắt lại cứ chực rơi ra. Cơ nghiệp trăm năm của Biện Đường và gánh nặng của một thái tử khiến Lý Sách vô cùng lão luyện trong việc che giấu nội tâm của mình, bao bọc tất cả những gì mềm yếu nhất dằng sau vẻ ngoài cà rỡn, điệu bộ bông đùa, đôi mắt gian manh giảo hoạt. Lý Sách là người có thể khiến Sở Kiều cười thật vui vẻ, nhưng khi hắn cười, tôi không khỏi có cảm giác đau lòng, khi nào là hắn cười vì thật sự vui vẻ, khi nào là hắn cười vì che giấu nỗi đau khổ trong lòng mình, vĩnh viễn không ai có thể tường tận được.
Tình cảm của Lý Sách dành cho Sở Kiều không chỉ là tình yêu, tình bạn mà gần như là tình tri kỷ. Hắn là người vỗ về nàng sau những mỏi mệt khi phải gồng gánh quá nhiều, cho nàng những giấc ngủ vô cùng yên bình sau khi đã trải qua gió tanh mưa máu trên chiến trường. Hắn giúp Sở Kiều nhận ra tình cảm của nàng, thế nhưng tình cảm của hắn, Lý Sách yêu nàng từ khi nào, nàng không biết, hắn chẳng thể tỏ bày nhưng cũng không hề bận lòng. Cuối cùng, điều duy nhất mà hắn muốn chỉ là được ôm nàng mà thôi. Nhẹ nhàng như thế, mà lại da diết và khắc khoải đến vậy.
Xem thêm: Tuyển Tập Đề Thi Toán Tuyển Sinh Lớp 10 Năm 2020, Đề Thi Vào Lớp 10 Môn Toán
Tôi không nghĩ Sở Kiều truyện lại khiến mình rơi nhiều nước mắt như vậy, từng nhân vật, từng lời nói, từng hành động đều khiến tôi rung động. Gấp lại những chương cuối cùng của Sở Kiều truyện, tôi vẫn mãi không quên được câu nói cuối cùng của Gia Cát Nguyệt, lời nói như gió xuân thoảng nhẹ, vậy mà lại chất chứa tâm tình nặng cả cuộc đời, Sở Kiều, ta yêu nàng, vĩnh viễn yêu nàng…
Bài viết đã dài, đành dừng lại ở đây. Tạm biệt Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt, Yến Tuân, Lý Sách, tôi sẽ không quên họ. Thế sự vô thường, rồi cuối cùng cũng về với cát bụi, hãy trân trọng hạnh phúc và bình yên mà mình đang có.