Đang xem: Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ truyện
Xác nhận mật khẩu*Mật khẩu nên có ký tự hoa và ký tự đặc biệt để bảo mật tốt hơn:
Xem thêm: Tại Sao Yêu Nhau Ko Đến Được Với Nhau Nhưng Không Thể Đến Được Với Nhau?
Truyện dịch
Xem thêm: The Voice Kids 2019 – The Voice Of Vietnam
Thể loại: Cưới trước yêu sau, Dân quốc, Hào môn thế gia, Ngược luyến tàn tâm, SE, Thâm tình, Chuyển thể,
Cảnh báo thứ nhất, review có tiết lộ nội dung truyện, xin cân nhắc kĩ trước khi đọc.Cảnh báo thứ hai, nam chính có vài hành động dễ gây phẫn nộ, xin cân nhắc thêm lần nữa trước khi nhảy hố.Nếu các bạn đã suy nghĩ kĩ càng rồi mà vẫn muốn đâm đầu vô nồi máu chó này thì mời các bạn đến với bài review của mình.———-“Em tên là gì?”“Em tên Tần Tang. Tần Tang đê lục chi.” *Bao nhiêu năm trôi qua, chỉ có mình Dịch Liên Khải còn cất giữ đoạn hồi ức này trong lòng. Còn Tần Tang, đến khi nhận ra thì tất cả đã quá muộn màng.———-Câu chuyện xảy ra vào thời kỳ mà Trung Quốc bị quân phiệt chia năm xẻ bảy ra cai trị, ngoại quốc rình rập xâm chiếm như hổ rình mồi, khắp nơi là chiến tranh khói đạn mịt mù, vô số cuộc biểu tình phản đối diễn ra trên cả nước, mà sinh mạng con người trong thời chiến lại mong manh yếu ớt như cỏ rác.Năm ấy, Dịch Gia uy lực hùng mạnh chiếm đóng cả một vùng hành tỉnh Giang Tả. Giang Tả tuần duyệt sử Dịch Kế Bồi có ba người con trai, đại công tử Dịch Liên Di khi nhỏ bị ngã ngựa gẫy xương cột sống trở thanh phế nhân, nhị công tử Dịch Liên Thận tài giỏi được cha vô cùng tín nhiệm giao cho trọng trách, mà tam công tử Dịch Liên Khải vốn là con vợ hai nên không được giao việc quân, bản tính lại phong lưu chỉ biết ăn chơi đàng điếm nên chẳng được cha coi trọng.Dịch Liên Khải vì lần gặp gỡ khi còn thơ ấu mà đối với Tần Tang liền nhất kiến chung tình. Anh dùng mọi cách để khiến cô gả cho mình, còn cho người lừa gạt cha cô đến mức táng gia bại sản, mẹ cô ngã bệnh mà chết. Tần Tang dưới sự ép buộc của cha phải chấp nhận gả cho Dịch Liên Khải nhằm cứu vớt gia tộc của mình.Thân phận tam thiếu phu nhân Dịch Gia giống như chiếc lồng son đầy hoa lệ nhưng lại kìm hãm sự tự do của Tần Tang. Cô chán ghét một Dịch Liên Khải đối với cô hỉ nộ vô thường, đôi lúc còn lật mặt rất nhanh. Cô rất khó để lấy lòng được anh, hoặc có thể cô vốn chẳng hề muốn đi lấy lòng anh làm gì. Nhưng dù cô có muốn, cô cũng biết việc này là không thể. Cô cứ thế thờ ơ để mặc anh ở bên ngoài vui chơi, dùng ánh mắt lạnh nhạt hững hờ nhìn anh như người xa lạ.Cuộc hôn nhân của hai người họ cứ đi vào một vòng luẩn quẩn như thế, cho đến khi Lịch Vọng Bình – mối tình đầu của Tần Tang, bỗng nhiên trở lại làm phụ tá cho Dịch Liên Khải dưới cái tên Phan Kiện Trì. Trong lúc Tần Tang còn đang bàng hoàng khó hiểu, ván cờ tranh đấu quyền lực đã bắt đầu chuyển động.Thời cuộc biến động, khói lửa chiến tranh diễn ra ở khắp mọi nơi. Huynh đệ Dịch Gia vì hai chữ “quyền lực” mà trở mặt thành thù, tàn sát lẫn nhau. Tam thiếu gia Dịch Liên Khải cứ ngỡ là vô dụng bất tài nhất thực chất lại là kẻ mưu mô xảo quyệt, tâm cơ thâm trầm. Ẩn sau lớp mặt nạ của mỗi người là những bí mật và tầng tầng lớp lớp âm mưu chồng chất đang được che đậy.Không ai đáng để tin tưởng, kể cả người thân thuộc cạnh bên.Những cơn sóng ngầm tranh đấu, tình yêu và hận thù, tất cả như cuốn họ vào một vòng xoáy bất tận, tương lai và số phận mờ mịt trong những lớp sương mù dày đặc.Trong khung cảnh khói đạn chiến tranh ấy, Dịch Liên Khải vẫn luôn cố gắng bảo vệ Tần Tang. Vì anh yêu cô, yêu đến điên cuồng.Nhưng anh biết tình yêu ấy sẽ biến thành điểm yếu của mình và chỉ khiến cô rơi vào nguy hiểm. Thế nên, anh chọn cách đẩy cô ra khỏi vòng tay của mình, nhìn cô ngày một xa cách bản thân. Tình yêu của anh sâu đậm như vậy, nhưng lại quá lý trí, để rồi đến phút cuối cùng cũng chỉ còn anh cô độc ôm nỗi nhớ thương, mà hai người họ đã cách nhau một kiếp người………Khi ấy anh nói: “Tôi đáp ứng từ nay về sau sẽ không buông bỏ em. Mặc kệ mọi chuyện có tốt hay là xấu, tuyệt đối sẽ không bỏ em một mình.”**Nhưng hết lần này đến lần khác, anh vẫn luôn thất hứa.Anh nói: “Xin em hãy bảo trọng, cuộc đời này có thể cùng em quen biết chính là việc không hối hận nhất, tương lai bất luận thế nào đi nữa cũng không hề hối tiếc.”**Thế nên so với giang sơn ba nghìn dặm như họa, sự lựa chọn của anh vẫn sẽ mãi là hạnh phúc bình yên cả đời của cô. Dù có cho anh chọn lại cả nghìn lần đi chăng nữa, anh cũng sẽ vẫn chọn cô mà không hề hối tiếc hay ân hận.Anh nói: “Ta không muốn để cô ấy thấy tình cảm đó. Ta vốn không sống được lâu, nếu cô ấy nhớ ta thì tốt, nhưng chỉ sợ nửa đời sau sẽ không hạnh phúc. Chi bằng để cô ấy hận ta, ta vừa chết, cô ấy sẽ thống thống khoái khoái lập gia đình, ngược lại cũng tốt.”Tần Tang, tôi yêu em, nhưng tôi biết tôi sẽ chẳng thể nào ở bên bảo hộ em chu toàn cả đời. Thôi thì cứ để em nghĩ tôi là một kẻ tệ bạc bất nhân bất nghĩa, để em oán trách tôi, để em lãng quên tôi, để em có thể tiếp tục bước đi mà chẳng vướng bận. Ít ra đây là điều tốt nhất mà tôi có thể dành cho em…Đến cuối cùng Tần Tang cũng đã nhận ra được tình cảm của Dịch Liên Khải, cũng đã nhớ lại được cái lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, trớ trêu thay người kia đã cách xa vạn dặm, tất cả đã chẳng thể nào vãn hồi.Ở cái thời đại mà sương mù vây quanh các tường thành, trước mặt là quyền thế giang sơn, liệu còn có chỗ nào cho một tình yêu nhỏ bé?**_______________Hai chữ ‘ái tình’ nào có ai lý giải được. Dịch Liên Khải, Tần Tang, Phan Kiện Trì và cả Mẫn Hồng Ngọc, họ đều chỉ là những con người bị kẹp giữa cái vòng xoáy yêu hận tình thù này mà thôi. Tất cả bọn họ không có ai sai hay đúng, mà ngay từ đầu đoạn tình cảm ấy đã định trước rằng sẽ không thể bình yên bên nhau cả đời. Có chăng cũng chỉ trách trong thời chiến loạn này tình yêu vốn dĩ là bi kịch.Khi đọc truyện này tôi đã hi vọng tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn có thể để cho câu chuyện tình yêu của Dịch Liên Khải và Tần Tang bớt đau thương hơn một chút, để họ có thêm vài phút giây bên nhau trọn vẹn, để họ thật lòng yêu thương và thấu hiểu nhau, dù chỉ một chút thôi tôi cũng mãn nguyện. Nhưng có lẽ đối với một bộ truyện đến từ mẹ ghẻ Phỉ thì cái hi vọng này quá xa vời.Tần Tang vẫn sẽ còn chờ đợi Dịch Liên Khải, nhưng cô rốt cục không biết, người nhảy xuống trên lầu Hàn Quan kia, mình đã vĩnh viễn không đợi được nữa.Một thời chiến loạn, một đoạn tình duyên, cứ thế kết thúc khiến người ta không thể kìm được một tiếng thở dài tiếc nuối và chua xót…_______________*: Câu thơ “Tần Tang đê lục chi” nằm trong bài Xuân Tứ của Lý Bạch.**: Trích dẫn từ truyệnReview by#NiệmDung Hoa*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic: Google/huaban