Tôi đã cởi giày ra để nhảy,nhưng chuyện đó để sau hãy nói đi.Còn bây giờ, tôi nên bắt đầu câu chuyện ở đâu nhỉ?Thực sự tôi cảm thấy rất hào hứngTôi muốn chia sẻ cho các bạnmột vài điều vềviệc tôi đã được nuôi dưỡng bởi âm nhạc ra sao,gia đình tôi, hay những điều tương tự,nhưng tôi thực sự muốn kể cho các bạnnghe về gia đình tuyệt vời của Donnell,và tiết lộ đôi chút về việcchúng tôi đã gặp nhau như thế nào,và những điều như vậy.Nhưng cho những ai chưa biết vềthời thơ ấu của tôi,tôi đến từ hòn đảo Cape Breton,thuộc tỉnh Nova Scotia, miền đông Canada,một hòn đảo rất, rất yêu âm nhạc.Và vì có nguồn gốc từ Scotlandnơi gắn liền với âm nhạc và các truyền thống lâu đời nhưcác điệu nhảy, ngôn ngữ phong phú.Nhưng thật đáng tiếc là ngày nay nó đã bị mai mộtở Cape Breton.Ngôn ngữ truyền thống ở đâylà tiếng Gaelic,Bởi vậy rất nhiều giai điệu âm nhạc có nguồn gốctừ ngôn ngữ này,các điệu nhảy và bài hát cũng vậy.Tất cả những điều đó được tạo ra và hòa quyệnthành dòng máu Scotland chảy trong con người tôi.Bố mẹ tôilà những con người cực kì yêu âm nhạc.

Đang xem: Téo teo teo tèo tèo teo teo tèo téo là bài gì

Mẹ dạy tôi nhảynăm tôi lên 5, còn bốdạy tôi những bài học vĩ cầm đầu tiên năm tôi 9 tuổi.Chú tôi là một người chơi vĩ cầmrất nổi tiếng ở Cape Breton.Tên chú là Buddy MacMastervà chú là một con người rất tài năng.Gia đình chúng tôi còn có truyền thống tổ chức nhảysquare dancing (điệu nhảy 4 cặp đôi đứng với nhau tạo thành hình vuông).Chúng tôi còn tổ chức những bữa tiệc lớntại nhà hay những nhà hàng xóm khác.Và nói về việc tổ chức kitchen cèilidhs (bữa tiệc truyền thống thường được tổ chức và mùa đông của người Scotland)Vâng, cèilidh là mở đầu cho các lễ hội của Gaelic,nhưng bữa tiệc này ở Cape Bretonchỉ là một bữa tiệc thông thường mà thôi.Đơn giản là bạn đến một ngôi nhà,một ngôi nhà bất kìở Cape Breton thì cũng có người biết chơi vĩ cầm.Có một điều tôi dám chắc với bạn là,không ở đâu có số người biết chơi đàn vĩ cầmlại nhiều như ở Cape BretonBạn có thể tìm được một người như vậyngay khi vừa bước ra khỏi cửa.Bạn có thể mờingay người đó vào nhà,cùng chơi nhạc và tận hưởng khoảnh khắc đó.Cứ như thế, nó biến thành bữa tiệc nhỏ,người thì nhảy, người thì hát rất vui.Và đó là một cách tuyệt vờiđể sống và lớn lên nơicó gia đình, họ hàng, những điều thú vịxung quanh mình.Tôi bắt đầu con đường âm nhạc từ những điều như vậy đó.Tôi đã làm được khá nhiều điều cho sự nghiệp âm nhạc của mình

Tôi đã thu âm và cho ra mắt nhiều sản phẩm âm nhạc,tôi cũng vinh dự nhận đề cử giải Grammy vànhận nhiều giải thưởng.Những điều đó thật tuyệt.Nhưng điều tuyệt nhất là tôi đã gặp được người bạn đời của mình.Tôi đã quen biết anh ấy

có lẽ được 12 năm rồi.Tôi sẽ tiết lộ thêm trong chốc lácchuyện âm nhạc đã đưa chúng tôi lại gần nhau.Và bây giờ, tôi xin được giới thiệu,người đã cùng tôi gắn kết cuộc đời vào ngày 5 tháng 10 vừa qua,người chồng mới cưới của tôi,Donnell Leahy.

DL: Cảm ơn các bạn. Tôi cảm thấy rất vinh dựvì được mời đến đây ngày hôm nay.Dù không phải là người giỏi ăn nói lắm,tôi vẫn muốn có một cuộc trò chuyện cởi mở với mọi người.Thời gian cũng không phải quá nhiều nên tôicảm thấy phân vân không biết nên nói gì.Nên tôi đã hỏi vợ tôi rằng anh nên nói gì bây giờ?Và cô ấy trả lời rằng cứ nói về bản thân anh là được.

Nghe có vẻ nhàm chán, nhưng tôi muốn kể cho các bạnmột chút về gia đình mình. Tôi sinh ra trong một gia đìnhcó 11 anh chị em ở Lakefield, Ontario,cách Toronto khoảng 1,5 giờ lái xe theo hướng đông bắc.Anh em chúng tôi lớn lên ở nông trại nơibố mẹ tôi sống bằng nghề nuôi bò.Tôi là người con trai đầu sau khi bố mẹ sanhbốn người chị gái.Chúng tôi lớn lên mà chẳng hề có TV.Nhiều người coi điều đó thật lạ lùngnhưng tôi cảm thấy thật hạnh phúc và may mắn vì điều đó.Thực ra chúng tôi cũng từng có TV,nhưng bạn biết đấy, nó khiến chúng tôi dán mắt vào xem suốt ngàyvà dĩ nhiên, công việc bị bỏ bêThế nên cuối cùng tivi bị loại bỏ.

Xem thêm: Em Đố Bác Nào Chịu Được 20 Giây Đấy, 48 Câu Đố Vui Hại Não Cực Hay

Thay vào đó anh em tôi chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ.Thật trùng hợp là mẹ tôi cũng đến từ Cape Bretonvà quen biết mẹ của Natalie.Vậy nên chúng tôi đã có cơ hội được quen biết,chơi đùa và còn cùng nhau nhảy nhót tưng bừng nữa. (tiếng cười)Hai đứa cũng cùng chơi đàn,học thuộc bài nhạc từ âm thanh.Điều đó cũng khá quan trọng vìthực sự cả hai cũng chưa thật sựbiết được nhiều thể loại âm nhạc khác.

Chúng tôi cùng học chơi nhạc cụ,nhưng dòng nhạc xuất phát từ nội tâmhoặc từ tâm hồn,Vì các bạn biết đấy, chúng tôi không xem TV,thậm chí ít khi nghe radio nữa.Chúng tôi chỉ quanh quẩn ở trường học, ở nông trạihay đi nhà thờ và chơi nhạc.Tuy khó nhưng chúng tôi vẫn nghĩ mình làm được.Tôi đã nghĩ rằng, ở độ tuổi đó thật khóđể tìm ra bản thân mình là ai, phong cách của riêng mình là gìLúc đó, tôi chơi nhạc cùng với bố mẹ mìnhtheo phong cách của vùngOttawa Valley của Ontario.Chúng tôi gọi đó là phong cách Pháp-Canadamà khởi nguồn chỉ bắt đầu từ những người dựng lều đốn gỗ trong rừng.Nhiều năm sau đó, trong mùa đông lạnh giá,có cả trăm người đàn ông đi lên vùngNorthern Ontario và Quebec dựng lều cắm trại ở đó.Ở đây họ đã tiếp xúc với rất nhiều con người từ các nền văn hóa khác nhau,Từ Ai-len, Pháp, Scotland và cả người Đức nữa.Họ đã gặp nhau ở đó, cùng nhau chơi bài mỗi tối,tổ chức nhảy step dance (điệu nhảy chủ yếu tập trung vào chuyển động của bước chân)và chơi đàn vĩ cầm.Cứ như vậy qua nhiều năm, việc chơi đàn vĩ cầmvà nhảy step dance ở Ottawa Valley đã ngày mộtphổ biến và phát triển hơn.Từ những điều đã học được, tôi đãtìm ra phong cách của riêng mìnhvà đi theo con đường đó.Và khi gặp được Natalie, tôi cũng đã đượctiếp cận những giai điệu vĩ cầm tuyệt vời nơi đây.Chúng tôi đã quen biết nhau như thế đấy (Tiếng cười)Em kể cho họ nghe đi. (Tiếng cười )Natalie MacMaster: Anh không muốn kể ư?

Vậy bây giờ tôi phải kể rồi. (Cười lớn)Thực sự tôi nghĩ thật thú vị khi chúng tôiđược nuôi dưỡng trong môi trường rất giống nhau.Tôi đã xem anh ấy trình diễn lần đầunăm tôi 12 tuổikhi gia đình anh ấy đến Inverness,nơi chỉ cách nhà tôi 45 phút lái xe.Tôi cảm thấy thật khâm phục, anh ta thật tài tìnhkhi chơi vĩ cầm.Và các bạn sẽ được xemvà thưởng thức năng khiếu của anh.Và sẽ hiểu tại sau tôi nghĩ anh ta là một thiên tài.Mẹ tôi cũng có mặt ở đó vàkhi bà thấy mẹ của Donnell bà nói _”Cô Julie MacDonell đang lên sân khấunhảy với con cô ấy kìa. Mẹ và cô ấyđã từng nhảy nhót, chơi đùa với nhau khi cả haichỉ là những đứa trẻ.Mẹ đã nghĩ là khi cả hai có conthì sẽ thật vui nếu cho chúng học nhạc và chơi nhạc cụ cùng nhauvà chơi nhạc cụ cùng nhau.”Mười hai, à hai mươi năm sau bà đâu ngờrằng chúng tôi sẽ lấy nhau.

Xem thêm: Cách Sắp Xếp Danh Sách Bạn Bè Trên Facebook Cực Hiệu Quả, Cách Tạo Danh Sách Bạn Bè Tùy Chỉnh Trên Facebook

Khi tôi nhậncú điện thoại, cở chừng 7 năm sau đó,từ anh ấy. Năm đó tôi 19 tuổi,đang học năm thứ nhất thứ haigì đó. Anh ấy đã nói: “Chào em, chắc emkhông biết anh đâu nhưng anh muốn choem biết, tên anh là Donnell Leahy.”Tôi trả lời rằng: “Em biết mà. Em có cảbăng nhạc của anh ở nhà đấy nhé.”Anh nói “Ừ, Anh hiện đang ở Truro”em có rảnh không,Anh mời em đi ăn tối được không?”Mọi chuyện là thế đấy. (Cười lớn)(Vỗ tay)Sau đó, mà tôi có nên tiếp tục không nhỉ? (Cười)(Cười lớn)Chúng tôi hẹn hò 2 năm,chia tay 10 năm nhưng rồi cuối cùngvẫn quay lại rồi làm đám cưới với nhau. (Cười, Vổ tay)DL: Chúng ta sắp hết giờ,

nên tôi sẽ bắt đầu.Tôi sẽ chơi một bản nhạc dành riêng cho các bạn.Và chọn phong cách âm nhạc của Scotland.Tôi đã bắt đầu chơi nhạc bằng những giai điệu chậm rãi, nhẹ nhàng.Nó đã từng được chơi ở châu Âutrong các lễ tang.Trong suốt cả tang lễ cho tới khi đượcđưa đi chôn cất, đoàn xe phục vụtang lễ được dẫn đầu bởi dàn kèn hoặc những người chơi vĩ cầm.Tôi nhanh chóng chơi một giai điệu quen thuộc,nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra rằngnó thật khó chơikhi chưa dợt trước vài lầnvậy nếu không hay lắm, xin các bạn thứ lổi.Bản nhạc gọi là The Banks.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *