NHÂN SINH NẾU NHƯ LẦN ĐẦU GẶP GỠ

*

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Tên truyện: Sương mù vây thành.

Đang xem: đọc truyện nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn.

Thể loại: Dân quốc, chiến tranh, gia đấu, ngược tâm, OE.

Độ dài: 26 chương + 1 phiên ngoại.

Tình trạng: Hoàn – Đã được chuyển thể thành phim.

(Bài review xin phép được lấy tên phim chuyển thể của truyện.)

______

Giang sơn như họa, đổi lấy bình an của nàng.

Có lẽ một đời của Dịch Liên Khải chính là gói gọn trong mấy chữ ấy.

_

Truyện lấy bối cảnh Trung Hoa thời dân quốc, khi các thế lực quân phiệt lớn nhỏ chia năm xẻ bảy đất nước Trung Quốc, nội chiến liên miên, ngoại quốc rình rập. Giữa chiến tranh loạn lạc, liệu có tồn tại thứ tình cảm “nhất kiến chung tình”?

Dịch Gia nắm trong tay quân đội hùng hậu chiếm đóng vùng hành tỉnh Giang Tả, cùng với Mộ Dung Gia ở Thừa Châu và Khương Song Hỉ ở Tây Bắc tạo thành thế chân vạc.

Dịch tam thiếu gia Dịch Liên Khải là con thứ ba của Giang Tả tuần duyệt sử Dịch Kế Bối. Dịch Kế Bối có ba người con trai, con cả Dịch Liên Di vì ngã ngựa gãy xương cột sống nên bị liệt nửa người, con thứ hai Dịch Liên Thận hữu dũng hữu mưu nên được cha trọng dụng, con trai út Dịch Liên Khải là con vợ kế, nổi tiếng chơi bời trăng hoa, không quan tâm tới chính trị, ngoài tài bắn súng cưỡi ngựa thì chẳng giỏi giang gì nên không được cha coi trọng.

Tần Tang là tiểu thư nhà danh gia, vì cha bị người lừa gạt hết tài sản, mẹ vì thế ngã bệnh rồi qua đời khiến cô không thể không gả cho Dịch Liên Khải để cứu gia đình mình.

Ba năm sống chung dưới danh nghĩa vợ chồng, giữa họ có thực sự tồn tại tình yêu?

Dịch Liên Khải yêu Tần Tang, một tình yêu cố chấp đến điên cuồng. Hắn từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, cho nên khi vào bệnh viện để chữa trị vết thương trên đầu, thấy một cô bé bảy, tám tuổi được mẹ âu yếm, dỗ dành, hắn liền yêu thích. Tình yêu ấy theo hắn lớn lên, dần dần trở thành một loại chấp niệm. Dịch Liên Khải dùng mọi cách để Tần Tang phải gả cho mình. Cha cô phá sản là do hắn thuê người làm, mẹ cô qua đời một phần cũng là do hắn. Tình yêu của hắn vừa đáng thương vừa đáng hận, đáng thương vì sự chân thành đến cố chấp, đáng hận vì yêu sai cách, khiến cho hai người mãi mãi phân ly.

Tình yêu của Dịch Liên Khải là cố gắng đẩy cô ra xa thế giới của mình, là nguyện lấy tính mạng đổi lại cho cô một đời an yên.

“Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra, tôi đã nghĩ nếu tôi chết trong loạn quân kia, em cũng sẽ không phải đau lòng.

Xem thêm: Jo Bo-Ah Phim Và Chương Trình Truyền Hình Mới, Làm Quen Với Jo Bo Ah

Xem thêm: Cách Hiển Thị Phần Trăm Pin Trên Iphone X, Cách Bật Hiển Thị Phần Trăm Pin Trên Iphone X

Bởi vì lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, tôi tát em một cái, còn đạp em một đạp như vậy, nếu em nghĩ đến việc tôi chết rồi, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.”*

“Tôi sẽ đáp ứng em, từ nay về sau sẽ không buông bỏ em. Mặc kệ mọi chuyện có tốt hay là xấu, tuyệt đối không bỏ em một mình.”*

“Phu thê chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng giống như cái vòng này vậy. Tôi mệt mỏi rồi, em đi đi.”*

Tần Tang có yêu Dịch Liên Khải không, tôi nghĩ là có, chỉ là tình yêu ấy mong manh đến mức cả hai người đều không nhận ra. Cô vốn chán ghét một Dịch Liên Khải tính tình thất thường, chơi bời phung phí, coi mạng người như cỏ rác. Nhưng chẳng biết từ khi nào, Tần Tang cảm thấy Dịch Liên Khải không phải là người xấu. Dù hai người vừa cãi nhau, hắn vẫn âm thầm giúp cô cứu người. Đêm đông gió rét, hắn vẫn lặn lội về nhà vì sợ cô không ngủ được. Hắn cũng chỉ là một người bình thường, cũng khao khát tình thương. Tần Tang thương hắn, đau lòng vì hắn, muốn bên hắn, Dịch Liên Khải ở đâu, cô ở đấy. Dù Tần Tang chưa một lần thừa nhận tình cảm này nhưng tôi nghĩ tình yêu chẳng phải chính là hai người cùng nhau, sống cùng sống, chết cùng chết đó ư?

“Đã như vậy, ta cùng hắn ở cùng nhau, nếu đi thì cùng đi.”*

“Nhị ca là anh lớn, nếu lúc trước Lan Pha có không phải đã bất kính với nhị ca, thì ta sẽ thay hắn chịu tội bất kính đó.”*

Giữa thời chiến loạn, tình yêu của họ chẳng thể nào cất cánh. Cho đến cuối cùng, Dịch Liên Khải không hề hay biết tình cảm của Tần Tang, cũng không dám ảo tưởng sự đau lòng trong đôi mắt cô lúc hắn đập vỡ đôi vòng là dành cho mình. Còn Tần Tang, đến khi nhận ra tình cảm ấy thì người cô đợi đã không thể trở về được nữa rồi.

_

Gặp gỡ nhau giữa hàng vạn người, âu cũng là một cái duyên. Ở đời có mấy ai đoán biết trước được duyên phận.

Có một thứ tình cảm mạnh mẽ bất chấp sai lầm như Mẫn Hồng Ngọc dành cho Dịch Liên Khải, tình cảm đầy mâu thuẫn giữa lí tưởng và trái tim của Lệ Vọng Bình dành cho Tần Tang, sự điên cuồng đến cố chấp của Dịch Liên Khải, và cả tình yêu muộn màng của Tần Tang, cuối cùng đành phải chôn vùi trong gió bão chiến tranh.

Tôi nhớ khi Dịch Liên Khải còn nhỏ, có một ông thầy tướng số xem bát tự cho hắn, nói rằng hắn có mệnh quý vô cùng, nhưng phải tránh bị thương trên mặt cho tới mười tám tuổi, nếu không sẽ khó tránh khỏi vạn kiếp bất phục. Có lẽ những lời đó đã thực sự ứng nghiệm. Dịch Liên Khải bị thương trên trán cho nên vào bệnh viện, do đó mới gặp Tần Tang, rồi dẫn tới sự việc sau này. Thế nhưng nếu như không có lần gặp gỡ đó, Dịch Liên Khải đã không còn là Dịch Liên Khải mà tôi biết nữa rồi.

_

“Em tên là gì?”

“Em tên Tần Tang, Tần tang đê lục chi.**”

“Khối kẹo này cho em ăn, ta tên là Dịch Liên Khải.”*

Nếu như lần đầu gặp gỡ…

Nhân sinh vốn dĩ không có nếu như…

______

(*): Trích dẫn trong truyện.

(**): Câu thơ trong bài Xuân tứ của Lý Bạch.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *